Yêu mù quáng là tội lỗi lớn

Ai rồi cũng làm vợ, làm mẹ nhưng đừng quá đặt niềm tin vào người khác. Cuộc sống của mình phải do mình làm chủ, dẫu hy sinh cho chồng con bao nhiêu cũng nên giữ lại cho mình một chút.

Tôi đã bước sang tuổi 28, tính theo các cụ ngày xưa là 29 tuổi, như thế được xếp vào hàng ế đối với người con gái. Bạn bè còn lác đác vài đứa độc thân chưa xây dựng gia đình mà theo chúng nó bảo là cao số, phần đa đã có gia đình đề huề. Mỗi lần gặp chúng nó còn xưng “em với bác” thay cho cái từ ngày xưa “tao với mày”, nhìn con cái nheo nhóc nhưng vô cùng đáng yêu của tụi nó tôi lại tưởng tượng đến hình ảnh của mình sau này, rồi lại cười một mình.

Không hiểu sao tôi lại rất hợp với trẻ con, biết chiều chuộng tâm lý nên đứa nào không thích tôi, thấy tôi mà khóc là thể nào sau đó cũng yêu quý tôi. Cái khoản đó phải nói là tôi khá giỏi, như mấy đứa cháu ở nhà biếng ăn, ba mẹ tụi nó có dỗ dành, đe nẹt bao nhiêu cũng không có kết quả, cứ tôi mà ra tay là ăn vèo vài bát cơm. Nhiều lúc nghĩ mình đến nỗi nào đâu mà sao không tìm được một bến đỗ bình yên.

>>>Xem những tam su tham kin về tình yêu

Nói về sắc đẹp tôi hơn hẳn đám bạn, cười duyên, hòa đồng, nhẹ nhàng và có phần điệu đà. Tôi để tóc dài quá lưng, xoăn nhẹ đuôi tóc, cũng đua đòi nhuộm màu vàng dịu nhẹ không quá nổi bật, khuôn mặt gần như V-line, eo nhỏ mông to nên mặc váy công sở ai cũng suýt xoa. Chỉ có chiều cao là hơi hạn chế vì chưa được 1m6, bù lại dáng hình nho nhỏ khiến ai cũng hỏi tôi được mét sáu mấy.
Adultery
Tôi từng trải qua mối tình 6 năm, người yêu đẹp trai như diễn viên Hàn Quốc, con nhà giàu, công tử bột nhưng chẳng biết lo làm gì, đến cái quần cũng mẹ mua cho, học xong bốn năm đại học ra trường cũng chật vật vì không có chí tiến thủ. Sau 6 năm mặn nồng tôi ra đi khỏi anh bởi có người thứ ba xuất hiện, khi đó tôi bước vào tuổi 26. Nói tóm lại là đã chán nhau ai cũng muốn tìm một cảm giác mới.

Sự đời thật trớ trêu, sau đó yêu ai tôi cũng không tìm được một bờ vai đúng nghĩa, đàn ông đến với tôi vì sắc là chủ yếu, xong rồi cũng xách dép ra đi. Người nào yêu tôi, theo tôi bao năm trời thì trái tim tôi không thể rung động, thậm chí cảm thấy rất phiền, bực mình. Xung quanh tôi đàn ông không thiếu, thế nên tôi cũng an tâm quan sát và lựa chọn với niềm tin sắt đá rằng sẽ gặp một nửa đích thực của mình. Rồi lần lượt từng người cưới vợ, hầu hết toàn mối tình chớp nhoáng, yêu khoảng vài ba tháng rồi chốt bằng một tờ giấy sing up kết hôn.

Bước sang 27 tuổi, tôi lại thu hút toàn đàn ông có vợ và vài anh phi công trẻ vắt mũi chưa sạch. Xin trình bày là tôi không hề lẳng lơ, dễ dãi như những phụ nữ hút đàn ông khác. Khi tôi không nói cười thì nhìn mặt rất lạnh lùng, “mặt lạnh như tiền, khó tiếp cận” là nhận xét của đa số đồng nghiệp và bạn bè. Thế nhưng các anh có vợ gặp tôi uống nước toàn nói xấu vợ và khen tôi nức nở, rằng nhìn em hiền, duyên, hấp dẫn và có cái gì bí ẩn thu hút người khác lắm. Còn mấy cậu phi công thì bảo “Tớ sẽ bất chấp tất cả để đến được với cậu, đừng nghĩ tớ trẻ con. Tớ yêu chân thành, tin gia đình sẽ ủng hộ. Hãy cho tớ cơ hội, đừng nhìn tớ như một người ít tuổi nhé”.

Ngay cả ông sếp tôi cũng tính sẽ ăn thịt tôi. Ở công ty tôi là số một (do các bạn nam bầu) từ cách ăn mặc, sự trẻ trung và các vòng hấp dẫn. Sếp trẻ tuổi bằng tôi, cứ đi gặp khách hàng cùng nhau hoặc có cơ hội nói chuyện là nói xấu vợ, rằng lấy vợ về làm ôsin cũng không xong, không biết làm gì, đoảng vô đối, lại ngang ngạnh. Tôi nghe cứ gật gù, không a dua hỏi han cũng không phản đối, thầm nghĩ chồng mình sau này chắc gì không như thế. Đàn ông thật lợi hại.

Tôi đi gặp đối tác, vừa nhìn thấy tôi đã đon đả mời chào toàn nhà hàng sang trọng, ôtô đưa đón tận nơi, rồi khi nói về gia đình toàn bảo “Anh lấy vợ vội vàng có kịp tìm hiểu đâu, không yêu mấy, lấy về có con rồi sống vì trách nhiệm thôi”. Tôi đảm bảo các bà vợ nghe thấy cũng nghiến răng kèn kẹt rồi khóc ri rỉ cho mà xem, còn tôi chỉ cười. Ai cũng ngỏ ý muốn được yêu tôi, lo cho tôi không thiếu thứ gì, xa thì nhắn tin nhớ thương, lên Facebook tôi theo dõi từng động thái và like nhiệt tình.

Anh nào kín hơn thì không like, không bình phẩm gì mà gọi điện trực tiếp sau mỗi dòng tâm trạng hay bức ảnh được đăng lên. Những lời nhắc bảo tôi mặc áo ấm khi ra đường, hỏi tôi thích gì… phải nói là khi tình yêu “lên ngôi” người đàn ông nào cũng “bản lĩnh”. Thậm chí đến vài thằng bạn cấp ba giờ gặp lại thấy tôi độc thân cũng có những động thái tương tự. Tôi cười trừ mà lòng trống rỗng, niềm tin tìm một nửa giảm sút ghê gớm. Ra đường gặp bất kỳ đàn ông nào cũng thấy họ đểu, càng những anh đạo mạo, thành đạt, lịch sự thì bên trong càng ngược lại.

Tôi không quá giỏi, nhà nghèo, bố mẹ ở quê thuần nông, bản thân rất cố gắng trong mọi chuyện, tinh thần tự lập cao, ngoài hàng tháng gửi tiền về phụ giúp gia đình tôi cũng biết chăm sóc mình chu đáo nên nhìn lúc nào cũng sạch sẽ, thanh lịch, sang trọng (dù quần áo tôi chỉ mua trong khả năng tiền lương), không có bộ nào hàng hiệu, trừ những món quà của người khác. Thế nên tôi cũng không đề ra tiêu chí gì cho người bạn đời, chỉ cần có công việc thu nhập ổn định, hợp nhau là đủ; còn đẹp trai, ga lăng, nhà giàu… tôi không cần. Thế nhưng phận tôi chắc cũng “cao số” như ai kia.

Nhớ hôm bà đồng nhìn tôi bảo có tiền duyên theo và giữ ghê lắm, không cắt thì đến với ai cũng sẽ tan thôi. Nghe xong cũng làm xem sao, dù sao thì tốt cho mình chứ cho ai mà thiệt, mất ít tiền có thể yên tâm về mặt tâm lý cả đời cũng đáng. Đêm đi ngủ trằn trọc mãi chẳng ngủ được, thú thật là cũng sốt ruột rồi. Thế nhưng người quen gặp cứ bảo “Gớm, cô không thích thôi chứ người như cô thiếu gì người yêu”. Vâng, người yêu không thiếu nhưng toàn những người dở hơi. Nhiều lúc thầm nghĩ nếu mình ham lợi như thiên hạ, nhắm mắt làm kẻ thứ ba thì ít nhiều vài gia đình có thể đã tan nát, nhưng dại gì làm thế, tình yêu không có tội, mù quáng mới có tội.

Suốt ngày lên mục tâm sự thấy toàn “cơm – phở” ngoai tinh, dạy nhau bằng những từ ngữ mạnh, đa nghĩa, toàn tự hào rằng chồng trách nhiệm, tâm lý, yêu chiều rồi hồ ly tinh quyến rũ, theo đuôi chồng để rồi gia đình tan nát… Không có đâu các chị em phụ nữ, mọi vấn đề nằm ở sự kiên định của đàn ông. 9/10 anh thấy gái muốn được yêu, được cặp. Ai rồi cũng làm vợ, làm mẹ nhưng đừng quá đặt niềm tin vào người khác. Cuộc sống của mình phải do mình làm chủ, dẫu hy sinh cho chồng con bao nhiêu cũng nên giữ lại cho mình một chút. Dáng xấu đi sau sinh cũng cố gắng khắc phục trong khả năng có thể.

Biết là chuyện công chuyện tư rối bù chẳng còn thời gian cho ta nữa nhưng sao bằng ngày xưa đông con, nheo nhóc. Một, hai đứa con sắp xếp khéo vẫn có thời gian ít ỏi nào đó. Tôi có vài bà chị cùng có hai con nhưng hai bà kia rất lười, vô trách nhiệm với bản thân, toàn lý do bận mà bỏ mặc mình, nhìn vô cùng lôi thôi, bảo sao chồng chê. Xót xa lắm vì là chị mình đấy. Chị còn lại cũng hai con, chồng lười và phá phách nhưng lại biết thu xếp thời gian dành cho bản thân nên nhìn khác hẳn. Chồng cũng là người, có đầy đủ nhục dục hỉ nộ ái ố thì chuyện đi chệch hướng là thường tình.

Còn các cô gái độc thân, bạn cũng chẳng khác gì miếng bánh ngon trước mắt tất cả đàn ông. Vài món quà đắt tiền, vài sự quan tâm và thậm chí là những giọt “nước mắt tình yêu” của họ mà lăn xả vào, rồi giục họ mau ly hôn với vợ đến với mình thì các cô cũng chả ra thể thống gì. Lại nhớ đến đứa bạn cùng quê làm người thứ ba bao năm, cứ đợi anh ấy ly hôn. Bạn làm thế khác gì vạch áo cho hắn xem lưng, một người con gái bất chấp vì yêu mà không đếm xỉa đến nỗi đau của vợ con họ thì hẳn trong mắt anh ấy bạn máu lạnh quá rồi. Sau này may thì hạnh phúc, không may người đàn ông ấy cũng chạy đến bên người khác khi đã nhìn rõ con người bạn. Đàn ông không xấu mà là bản tính muốn ăn, muốn xơi và thích chinh phục trong con người họ mà thôi.

Cuộc sống vô lường, những chuyện ngoài ý muốn không trừ ai. Thôi thì sống, phấn đấu trước hết cho mình rồi cho người thân. Còn tôi cũng chỉ biết hôm nay, số phận ra sao ngày sau sẽ rõ. Mong đợi lắm rồi thất vọng, chữ duyên còn gửi ông trời.