Quyết định bỏ chồng khi đang mang bầu 6 tháng
Vô tình đọc được bài tam su gia dinh “Phụ nữ cũng cần “hư” cho đàn ông phải “thèm”” của bạn Tuyết Mai, tôi thấy rất tâm đắc với suy nghĩ của bạn. Ngay cả trong thời đại hiện nay, tôi nhận thấy cũng rất ít người có được suy nghĩ mạnh mẽ như bạn. Thật ra mà nói, phụ nữ chúng ta tự làm nhau khổ là nhiều, còn đàn ông, chẳng qua chỉ là ngoại lực. Chúng ta còn sống quá phụ thuộc vào ánh mắt dò xét của người khác, cái gì cũng sợ nên cứ chìm trong đau khổ.
Bản thân tôi cũng từng là “gái ngoan” chính hiệu. Ngay từ thời sinh viên, tôi đã nổi tiếng ở trường vì xinh đẹp, học giỏi và không yêu đương. Ở quê tôi, các bác, các chú luôn lấy tôi ra làm tâm gương để các em nhỏ hơn noi theo.
>>> Học cách làm bánh trung thu ngay.
Chính vì áp lực đến từ dư luận quá nặng đó mà ba mẹ tôi bắt ép tôi phải sống theo ý của họ. Họ không cho tôi yêu đương vì sợ ảnh hưởng đến học tập. Ra đường, gặp ai quen sơ sơ tôi cũng phải cất tiếng chào thật to. Ai cần gì, tôi phải giúp đỡ thật nhiệt tình. Dần dần, tôi cũng chẳng biết tôi cần gì, sống vì ai, mục đích của cuộc đời là gì?
Rồi tôi được ba mẹ gán ghép cho ông chủ một xí nghiệp lớn ở quê. Anh ấy hơn tôi 12 tuổi, tính tình, cách sống rất cổ hủ, gia trưởng. Trước khi lấy chồng, tôi chưa yêu một ai nên tôi cũng trong đợi rất nhiều vào cuộc hôn nhân này. Tuy nhiên, cuối cùng nó vẫn diễn ra đầy đau khổ vànước mắt.
Cưới về, vợ chồng chúng tôi ở với cha mẹ chồng. Ông bà là những người kĩ tính, cẩn thận và sạch sẽ đến “bệnh hoạn”. Tôi đương nhiên phải kiêm thêm chức vụ mới trong nhà “osin”. Hàng ngày, tôi phải dậy từ 5 giờ sáng để lau chùi, dọn rửa sạch sẽ nhà cửa. Sau đó vội vã nấu thức ăn sáng cho cả nhà rồi ba chân bốn cẳng chạy đến cơ quan.
>>> Tham khảo thoi trang thu dong 2015
Việc cơ quan bận tối mắt tối mũi nhưng trưa tôi phải chạy về nhà, nấu ăn cho cả gia đình. Rồi dọn dẹp chén bát ngâm dưới bồn mới được tiếp tục đi làm. Chiều về, tôi lại xoay như chong chóng. Rửa chén ăn hồi trưa, nấu ăn chiều, giặt giũ… Thời gian ngủ nghỉ đối với tôi mà nói là không hề có.
Dù mệt mỏi, nhưng tôi chẳng bao giờ dám mở miệng kêu than. Vì chỉ cần tôi than một tiếng thôi, mẹ chồng tôi sẽ mỉa mai, rồi gọi điện tố cáo như thể tố cáo tội phạm nghiêm trọng cho ba mẹ tôi hay. Và khi đó, tôi sẽ nhận thêm một tội danh “dâu hỗn”.
Chồng tôi thì gia trưởng, lại lười biếng. Anh sai rành rành ra đấy nhưng vẫn làm hùm làm beo cho tôi sợ mà im miệng. Nếu tôi cãi lại, ba mẹ anh sẽ vào cuộc bênh vực con trai ngay. Anh cũng chưa từng đưa tôi đi chơi, chưa từng tặng tôi một món quà hay hỏi han vài câu thể hiện sự quan tâm. Chỉ cần tôi cằn nhằn một câu về mẹ chồng, anh sẽ mắng chửi thậm chí bạt tai tôi vì “Cấm cô nói xấu mẹ tôi”.
Sống chung được 8 tháng, tôi cung kim ngưu có thai 5 tháng nhưng vẫn không được nghỉ ngơi. Cuộc sống địa ngục khiến tôi cáu gắt và hay khóc hơn. Nhà chồng càng dựa vào những cớ đó đi rêu rao tôi là dâu chẳng ra gì.
Khi thai được 6 tháng, tôi quyết định bỏ chồng. Ngay khi tôi mang quần áo về nhà mẹ đẻ, sống nương nhờ một thời gian để làm thủ tục ly hôn, bố mẹ tôi đã mắng tôi ngốc nghếch. Bố mẹ tôi sợ lấy chồng chưa được năm mà đã ly hôn thì mọi người sẽ bàn tán, đánh giá xấu. Huống chi bây giờ bụng mang dạ chửa, sau sinh con rồi thì hai mẹ con tôi biết sống thế nào. Mẹ tôi khuyên tôi cố ở thêm thời gian, con lớn rồi muốn bỏ chồng thì tùy. Nhưng tôi vừa khóc vừa không đồng ý.
Nhà chồng cũng cấm cửa tôi quay về. Hôm tôi đi, chồng tôi dọa nạt nếu bước ra khỏi nhà một bước thì đừng bao giờ quay về.
Khi tôi sinh con xong, chồng tôi đến bệnh viện hỏi han. Không phải anh ta tốt bụng hay nhớ tình nghĩa vợ chồng gì, chẳng qua anh ta xem tôi sinh con gái hay con trai. Khi biết tôi sinh con gái, anh ta chỉ nói một câu, khi nào con lớn thì cho nó về gặp bà nội.
Tôi vượt qua bao nỗi cay đắng sau khi bỏ chồng và cố nuôi con. Nhưng trong thâm tâm tôi chưa từng nghĩ sẽ đưa con về nhận bố hay gặp bà nội. Tôi biết điều đó sẽ thiệt thòi cho con, nhưng nhận để làm gì khi họ hắt hủi mẹ con tôi như vậy?
Hiện giờ con được 2 tuổi, đang đi nhà trẻ gần chỗ tôi làm. Cuộc sống bắt đầu tốt đẹp với tôi. Ngày ngày tôi được tự do mặc váy, trang điểm đi làm. Khi nào nổi hứng thì hai mẹ con dạo phố, đi ăn nhà hàng.
Tôi không bị sức ép từ mẹ chồng, không phải nem nép lo sợ chồng không hài lòng nữa. Tôi cũng mở lòng đón nhận một tình yêu mới với một người đàn ông hơn tôi 8 tuổi. Vì thế tôi nghĩ, ai cũng có sự lựa chọn, nhưng bạn có đủ can đảm vượt qua những khó khăn đó để tìm lấy niềm vui cho riêng mình hay không mà thôi.