Lần đầu ra mắt nhà chồng đầy tủi nhục
Tôi tam su ước mình có thể biến thành không khí bay ra khỏi ngôi nhà chồng chưa cưới. Tôi như cá mắc cạn vừa run lẩy bẩy vừa trả lời mẹ anh.
Quen nhau 2 năm, anh mới đưa tôi về nhà. Nhìn cách anh lóng ngóng chuẩn bị mọi thứ để đưa tôi về thăm nhà anh khiến tôi chột dạ.
Tôi vốn nghĩ anh là người hiền lành, tử tế như thế, chắc bố mẹ anh ở quê cũng là người sống nhân đức, nhà có gia phong. Tôi nào ngờ được đằng sau cánh cổng nhà cao với bức tường dày là cả một sự kinh khủng khiến cho tôi không dám bước vào thêm một lần nào nữa.
>> Bạn có thể đọc thêm tin tức tại báo phụ nữ
Vừa đặt chân đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng quát gay gắt của mẹ anh: “Hôm nay sáng mồng 1 rước gái về nhà làm gì hả? Nhà buôn bán mà mày vẫn ngu như thế à?”. Quá choáng trước cách ăn nói chợ búa của mẹ anh khiến tôi bắt đầu thấy sợ. Tôi mở miệng chào lí nhí và ngồi nép vào một góc.
Mặc dù ở quê nhưng nhà anh rộng, vườn trồng cây cảnh chăm tỉa hằng ngày. Nhà thậm chí còn nuôi 2 con chó becge to nằm chắn ngay ở lối ra vào. Tôi nem ném chẳng dám ho he một tiếng, những mong mình có thể tàng hình trước con mắt xoi mói của mẹ anh. Bố mẹ anh là chủ thầu của tất cả các công trình ở vùng thị trấn này. Còn anh là con trai một và là đích tôn của cả dòng họ.
Sau màn chào hỏi không mấy thân thiện, bố mẹ anh bắt đầu tìm hiểu sơ yếu lý lịch của em. 2 tiếng ngồi dạ vâng, thưa bẩm và trả lời tất cả câu hỏi của bố mẹ anh khiến đầu tôi đau như búa bổ. Bố mẹ anh quay tôi từ hoàn cảnh gia đình, đi học ở đâu, làm gì, đến bạn bè ra làm sao. Tôi như người bị công an thẩm vấn vì phạm tội tày đình. Ánh mặt của họ vẫn dữ tợn và chẳng có chút tình cảm gì với đứa con dâu tương lai.
Giá như có thể biến thành không khí bay ra khỏi ngôi nhà này. Tôi như cá mắc cạn vừa trả lời vừa run lẩy bẩy. Mẹ anh nhìn thôi liếc mắt sắc ngọt rồi bảo: “Cô làm gì mà run như cầy sấy thế! Tôi ăn thịt cô chắc!”.
Anh muốn che chở cho tôi, nhưng gặp cái nhìn của mẹ anh son tung, vội vàng co rúm người lại. Đến bữa, mẹ anh bắt tôi xuống bếp để làm cơm. Tôi vừa lóng ngóng vừa sợ nên hầu như chả có tâm trí đâu để có thể chuẩn bị bữa cơm cho tử tế. Nhà anh khách khứa liên miên, bố mẹ anh hết đóng cửa rồi mở cửa, tiếng bia cụng nhau, tiếng chửi tục, tiếng cười nói chả bao giờ dứt. Tiếp khách một lúc, mẹ anh đi xuống bếp thị sát cảnh tôi chuẩn bị cơm.
Tôi đang định nhờ anh xuống bếp cùng thì vừa lúc mẹ anh bắt gặp: “Cô đui mù hay tàn tật mà mỗi việc làm để tống vào mồm cũng không nên hồn hả?”. Nói xong bà đẩy mạnh vào người khiến tôi suýt ngã và tự đi làm mà không thèm đếm xỉa đến sự có mặt của tôi.
Cả bữa cơm trưa hôm đó tôi mặt mũi xanh lét vì sợ còn anh thi thoảng lén lúc mẹ không để ý thì gắp thức ăn vào bát cho người yêu.
Thế nhưng việc làm đó của anh không qua nổi mắt mẹ anh. Bà gắp lại miếng thịt gà trên bát em và đay nghiến: “Nó có phải không có tay đâu mà phải gắp”.
Ăn bữa trưa xong, tôi vội vàng bê mâm đi rửa bát. Tôi sợ phải ngồi lại ở nhà anh. Sợ ánh mắt sắc lẹm và sợ giọng nói như đay nghiến như đâm vào tim của mẹ anh. Thế nhưng mẹ anh vẫn kiếm cớ để mắng mỏ tôi là loại con gái chỉ biết ăn, không biết làm. Thậm chí bà còn bảo là thấy nhà anh có của ăn của để nên dụ dỗ con trai bà.
Tôi đã không kịp giữ nổi bình tĩnh, không thể nhẫn nhịn vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà người yêu. Anh định đi cùng tôi nhưng mẹ anh giữ chặt tay cấm không cho đuổi theo.
Một mình bắt xe về Hà Nội trong lòng ngổn ngăng trăm mối. Một tuần nay tôi dọn đến ở nhà cô bạn thân và tránh mặt anh. Tôi quá yêu anh và không muốn mất anh nhưng liệu tôi có thể sống hòa thuận với gia đình chồng cay nghiệt? Xin hãy cho tôi một lời khuyên!