Em không xứng với tình yêu của tôi dành cho em
Khi viết nên những dòng tâm sự này, lòng tôi rối bời hụt hẫng vô cùng, phải chăng vì tôi quá cầu toàn khó tính nên giờ cuộc sống của tôi mới như thế này? Phải chăng tôi không có đủ “phước” để có một cô vợ như ý?
Tôi năm nay đã 35 tuổi, mọi người nói tôi khó tính và quá cầu toàn trong tình yêu. Tôi không phủ nhận điều đó, cũng bởi với tôi cuộc sống phải có nguyên tắc, khi không có nguyên tắc mọi thứ sẽ chẳng đâu vào đâu cả. Với một cuộc hôn nhân- Sự kiện trọng đại của cả đời người nguyên tắc quan trọng hơn bao giờ hết.
Tôi không có ý vơ đũa cả nắm nhưng tôi thấy phần lớn các cô gái trẻ ngày nay khá thực dụng, họ luôn có tư tưởng dựa dẫm trong tình yêu. Tôi rất quý các cô gái độc lập, biết tự nỗ lực bằng năng lực bản thân. Những cô gái thế này, đi bất kỳ môi trường nào họ cũng dễ dàng tồn tại.
Vì thế, trong tình yêu tôi khá rõ ràng khi đề ra tiêu chuẩn chọn cho mình một cô người yêu vừa xinh xắn, độc lập. Tôi đã theo đuổi cái tiêu chí này mãi cho tới ngày tôi gặp Minh, cô nhân viên kế toán công ty đối tác vưà xinh đẹp vừa đa tài.
Một điểm mà tôi thích ở em nữa chính là em còn trẻ tuổi khá khép kín trong tình yêu. Chớp lấy cơ hội, tôi sớm làm quen và sớm hẹn hò với em. Để em vui và hãnh diện, tôi xin bố mẹ đổi xe hơi mới. Trước đề nghị của tôi, bố mẹ rất ủng hộ và chỉ mong tôi sớm cố gắng có cháu bồng bế.
Sau 6 tháng vất vả đưa đón người đẹp, cuối cùng chúng tôi đã quyết định đi tới hôn nhân. Giờ nghĩ lại tôi mới thấy mình quá nông nổi khi chưa hiểu hết về con người em mà vội vàng làm đám cưới.
Chẳng là cái ngày trọng đại nhất, cũng là cái ngày người yêu cũ của em từ Nam về Bắc. Không nói không rằng, anh ta tới thẳng đám cưới làm ầm ĩ lên bảo tôi là kẻ cướp người yêu. Phải tới lúc có sự can thiệp của công an anh ta mới đi. Tôi không ngờ trên đời lại có người đàn ông “si tình” đến vậy. Người ta đi lấy người khác rồi còn cố níu kéo và “phá bĩnh”.
Tiệc tàn là thời gian riêng tư của hai đứa, nhưng với tôi tâm trạng lúc đó là mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi. Còn em ôm mặt khóc nức nở. Em xin lỗi tôi chuyện xảy ra trong tiệc cưới, còn tôi chỉ ngồi đó nhìn em, nghe em nói.
Khi tôi nói vì sao em không nói với tôi em từng có người yêu sâu sắc tới vậy, thì em khóc. Sau đó, em kể câu chuyện em và người đó từng sống với nhau như vợ chồng. Rồi những lúc anh ta giày vò em. Em cũng nói, ở bên tôi em mới được yêu thương thật sự. Còn tôi như choáng váng, những ký ức không đẹp của em đã bóp nát trái tim tôi.
Chúng tôi đã không có một đêm tân hôn trọn vẹn khi em chỉ khóc và kể quá khứ của mình. Và những ngày sau đó, đầu óc tôi không tài nào gạt bỏ đi quá khứ về em. Mỗi lần gần gũi em tôi lại sợ, tôi tưởng tượng ra đủ thứ mà trước kia hai người từng có với nhau và thấy không thể chịu đựng được.
Tôi thương em, nhưng tôi cảm thấy em không xứng với tình yêu của tôi dành cho em. Giờ tôi chỉ ước giá như tôi không biết gì giá như em không nói, tôi đỡ khổ tâm hơn mà thôi.