29 tuổi, tôi vừa trải qua một cuộc hôn nhân không hanh phuc gia dinh, khi chồng cũ của tôi là kẻ trò chơi, trăng hoa. Để anh ta đồng ý ly hôn, tôi đã phải nhượng lại căn nhà vốn là của hồi môn của bố mẹ mình cho anh ta. Cứ nghĩ rằng, sau ly hôn tôi sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và tìm được một người đàn ông xứng đáng hơn. Nhưng tôi đã nhầm.
Ngày tôi gặp và quen Khôi anh là Giám đốc một công ty xây dựng tư nhân. Tôi cứ nghĩ hạnh phúc đã mỉm cười với mình. Khôi đẹp trai cũng xấp xỉ tứ tuần. Khi quen nhau Khôi cũng kể cho tôi về cuộc sống với người vợ cũ trong Vũng Tàu, nhưng vì một số lý do cá nhân anh đã chia tay. Tôi có hỏi anh vì sao, nhưng anh không trả lời, anh cứ nói “sau này em sẽ biết”.
Khôi rất quan tâm tới tôi hy tam su gia dinh với tôi , anh biết tôi từng có cuộc sống khó khăn với chồng cũ, nên anh ra sức cưng chiều và đáp ứng hết các sở thích của tôi. Ở bên anh, tôi thích xe ga, hàng hiệu anh đều vui vẻ đáp ứng. Anh nói với tôi “Làm vợ anh, em còn xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, miễn là chúng ta sớm về sống cùng một mái nhà”.
Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi cứ nghĩ anh là người đàn ông đĩnh đạc. Yêu nhau ngần ấy thời gian, anh chưa một lần đòi hỏi tôi chuyện thân xác. Anh khiến tôi cảm thấy được bù đắp khoảng thời gian ngày còn ở với chồng cũ. Tam su buon Anh ta thô kệch tới mức mỗi lần gần gũi đều khiến tôi cảm thấy ghê sợ. Anh ta đã khiến tôi bao đêm tổn thương. Có những khoảng thời gian, tôi cảm thấy mình chẳng khác nào một đồ chơi tình dục, mặc sức anh ta thỏa mãn ham muốn của mình.
Và giờ, tôi đã khóc trong vòng tay hạnh phúc của Khôi. Tôi đếm từng ngày để được cùng anh nếm trái ngọt của tình yêu.
Nhưng rồi khi tôi cởi bỏ chiếc váy cưới, anh vội vàng mặc nó lại cho tôi (Ảnh minh họa). |
Ngày cưới, anh và tôi sánh bước bên nhau nhận lời chúc phúc của quan gia hai họ. Tôi cứ nghĩ, đêm tân hôn sẽ là khoảnh khắc tôi cảm ơn anh, tôi sẽ dành cho anh những gì đẹp nhất. Nhưng rồi khi tôi cởi bỏ chiếc váy cưới, anh vội vàng mặc nó lại cho tôi. Anh bối rối nói những lời khiến tôi nghe mà đôi mắt cứ mờ đi vì choáng váng.
Tôi đã cố gắng để không bỏ sót một từ nào “Anh không giống như em nghĩ. Anh sẽ cho em những thứ em muốn, đổi lại anh muốn chúng mình hãy ngủ riêng”.
Khi tôi chưa nói thêm được gì, anh cố thuyết phục “Em từng trải qua một đời chồng ngoai tinh. Chừng ấy năm sống cùng người chồng ấy, em đã biết thế nào là hưởng lạc giao tình. Anh nghĩ giờ em cũng chẳng tha thiết điều đó nữa. Anh biết…cái em mong muốn là cuộc sống vật chất đầy đủ, xa hoa, những thứ đó anh có thể cho em”.
Tôi đứng đó câm nín một lúc lâu, rồi tôi cố gắng thốt nên được hai từ “Vì sao?”.
Anh nhìn tôi vẻ đầy bất lực “Anh là người đồng tính. Từ nhỏ, anh đã không có chút cảm xúc nào với người khác phái. Anh đã có người yêu, anh ấy hiện là cấp dưới của anh”.
Tôi ngồi bệt xuống khóc nức nở. “Anh ấy ư”… Giờ thì tôi đã rõ, cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng qua là để che mắt thiên hạ. Nó chỉ là màn kịch để anh tạo một vỏ bọc an toàn bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình.
Anh chỉ lợi dụng tôi, anh chưa hề yêu tôi, anh đã đem vật chất ra để làm tôi mờ mắt, tôi lầm tưởng về một hạnh phúc đang chờ đợi. Và tôi chỉ là một con rối trong đám cưới vội vã này.